RSS

[Ngắn] Phóng cuồng ký

12 Th8
524acf043be9248f39580d6363411ccb3149a19b1acc5-eetftq_fw658
Đông, chưa từng có mùa đông năm nào lại khắc nghiệt và dữ dội như năm nay. Tưởng chừng như mọi cái giá buốt hò hét nhau tụ tập lại, ẩn nấp ở một xó xỉnh nào đó rồi ập ra làm một trận tập kích vào một góc trái đất đang tan chảy vì ánh nắng gắt bỏng cao xanh. Không rõ phải truy nguyên từ đâu, nhưng mọi sự năm nay đều bất tường. Có lẽ là khi cụ rùa chốn Hoàn Kiếm phong phủ long mạch qua đời, hoặc có lẽ là phải quay ngược thời gian về cái chết đầu tiên của một nghệ sỹ đã báo hiệu cho sự lung lay về sau. Hầu hết mọi người đều bắt đầu truyền tai nhau những dự đoán giật gân, thậm chí là kinh dị, rồi loay hoay trong mớ bòng bong sợ hãi ấy.
Ta ngồi co ro trong chăn – cái ổ ấm áp của mình – và chưa hề bước ra khỏi cửa phòng suốt ba ngày qua. Trên bếp, siêu thuốc đang sôi, tỏa ra thứ mùi dễ chịu ngai ngái. Ta rót một cốc thuốc đầy và nóng tới bỏng tay, cứ vậy ngồi nhấp từng ngụm một. Bên ngoài kia, gió thổi lồng lộng và mưa giăng kín lối. Ở nhà ta, tuyết đã rơi từ ba giờ sáng, lần đầu tiên trong suốt hàng trăm năm. Hẳn là lũ tuyết ấy đang hả hê lắm, chúng đã khiến cho hàng triệu người không kịp trở tay cơ mà, thiên nhiên đôi khi cũng xảo trá như vậy đấy.
Ta ôm ngực ho sù sụ, cơn thắt trong lồng ngực lại dồn đuổi tới, hành khốn thân xác này tới cùng cực mới thôi. Đầu váng vất, trước mắt quay cuồng, ta lập tức đổ sụp xuống, mắt vẫn mở thao láo nhìn lên trần nhà. Ta đã quên thắp hương cho ngày rằm, ta gần như mất ý niệm về thời gian, thần Thổ Địa có lẽ đang trách cứ ta.
Bỗng dưng vào lúc này, ta muốn viết, ta thèm khát mùi mực tươi như loài thú đói khát mùi máu. Đúng vậy, viết ngay lúc này, khi mà huyết áp của ta đã tụt xuống ngưỡng 70/40mmHg, khi mà nhịp tim của ta đang vượt 120 lần/phút, khi mà cơ thể ta không thể chống cự được cơn đau. Ta cố gắng động đậy các ngón tay nhưng vẫn không thành công, những con chữ giăng hàng trên trần nhà nện bằng xốp trắng đương rung lên vì giọt mưa nặng.
Ta nghe tiếng bước chân mơ hồ, có ai đó mở cửa bước vào, ta nhận ra đó chính là vị Vua bị lịch sử bỏ quên mà mình thường nhắc tới. Ông ngồi xuống cạnh ta, phủi tuyết trên áo choàng, buồn rầu nói:
– Tuyết năm nay rơi lớn quá.
Tuyết rụng trên sàn lạnh, vì hơi ấm con người mà tan ra rất nhanh. Ta thều thào, mỉa mai:
– Ông là người đất kinh kỳ, dễ gì có cơ hội ngắm tuyết mà còn nói tuyết năm nay hay năm ngoái.
– Mi đã nhầm rồi. – Vị Vua cười chua xót – Ta còn nhớ cách đây năm trăm năm, tuyết đã từng đổ trên Thăng Long như thế này đây. Khắp nơi trắng xóa, trắng xóa… Tháng mười, ở châu Ngọc Ma phát hiện con chuột to như con lợn nhà, sắc nước các hồ đều chuyển sang màu huyết rồng cả.
Ta trông thấy một cánh tuyết lùa vào, cơn mưa rào chạy trốn, để lại hàng trăm hàng ngàn bông tuyết xốp mịn phủ kín cửa phòng. Ta than:
– Lạnh quá.
– Đại biến đấy. – Vị Vua bảo. – Ta thì đã chẳng biết lạnh là gì nữa. Lòng người còn lạnh hơn tuyết ngoài kia, và điều tàn nhẫn thì nhiều hơn sao trời…
Tiếng nói của ông êm như ru, nghe du dương như hát, ta thấy mắt mình tối đi, thoáng chốc đã không thấy vị Vua đâu nữa. Ở tòa lầu lớn, người ta vẫn canh chừng những lá phiếu, có lẽ đây sẽ là đêm trắng của rất nhiều người. Cánh cửa phòng đã được vị Vua đóng kín trở lại, ta lại nghe tiếng thì thào bên tai, tiếng thuồng luồng thở phì phò như đang hờn dỗi. Phải rồi, ta vẫn chưa tìm được cõi đi về cho loài giống thủy thần ấy.
– Hỡi thủy thần, ngài muốn về đâu?
– Cho ta ra biển, chỉ có ra biển mới hóa thành rồng.
– Nước mặn không hợp với ngài, rồi đây vảy ngài sẽ bong tróc ra và ngài sẽ mắc phải bệnh ghẻ lở như thánh vật dưới đáy hồ kia.
Thuồng luồng cười hềnh hệch:
– Con gái thủy thần đã bỏ sông mà đi, ta ở lại thì cũng có ích gì. Còn nhà ngươi, có bao giờ mơ tưởng đến biển khơi?
Ta chết điếng vì câu hỏi ấy, râu của thủy thần gãi vào bên má, để lại hai vết đỏ mờ mờ. Chớp mắt, thủy thần cũng đã bỏ đi.
Trước đây, ta làm trong bệnh viện, nơi đối diện với cái chết hằng ngày và hằng giờ. Còn nhớ trong đêm trực đầu tiên của mình, ta đã phải cấp cứu cho hai người đang hấp hối, tất cả mọi gương mặt tại kíp cấp cứu đều lạnh lẽo như băng đá, ta tưởng như họ là các bức phù điêu cổ chẳng bao giờ cười cũng chẳng bao giờ tiếc thương.
Ta thấy mặt mình lòa xòa đầy tóc, khó chịu làm sao, ta đưa tay lên vén, nhưng càng vén, mớ tóc dày càng trượt xuống nhiều hơn, lấp ló sau đó là một đôi mắt nhìn ta thao láo. Ta hoảng hốt, nhận ra đó là Nhiễm, cô gái trong cuốn tiểu thuyết mà mình đang viết dở dang. Ta đã khiến bao mảnh đời chịu cảnh không đầu không cuối? Ta cũng chẳng còn nhớ rõ nữa. Ta cố gắng cựa quậy, có điều, chân tay đã bị giữ chặt, trong đầu vụt bật ra một cái tên, tên người đàn ông mà ta yêu thương. Ta hét to tên anh ấy lên, và rồi, bóng ma của Nhiễm biến mất.
Giáp tết Bính Thân, quanh quẩn với những câu chuyện, câu chuyện này có thể là của ta mà cũng không phải của ta. Với tay vớ lấy cuốn sách gần nhất bên cạnh mình, là “Những linh hồn xám” của Philippe Claudel, câu đầu tiên trông thấy ấy là: “Tôi ở đây. Số mệnh của tôi là ở đây.”
Tuyết năm nay không rõ sẽ còn rơi đến bao giờ? Ta đang nghĩ gì thế này? Sao mọi thứ cứ rối tinh rối mù như một mớ bòng bong? Ta đang dùng cách diễn đạt gì thế này? Ôi! Ta phát điên mất, người điên tiên phong…
 
Bình luận về bài viết này

Posted by trên Tháng Tám 12, 2015 in Sùng vũ môn

 

Bình luận về bài viết này

 
Tâm hồn đẹp Việt Nam

You matter. Be kind to yourself.

MA & MK

stories, interest, hobby, music, travel, books

Blog Chuyện Bâng Quơ

Muốn viết truyện hay phải liều viết truyện không hay trước đã.

Nguyễn Huy Hoàng

"Và trái tim không chết khi người ta nghĩ nó phải chết"