(Truyện ngắn Phạm Thị Thúy Quỳnh)
1
Năm bạn ra đời, nghe nói bố của bạn đã bỏ đi. Mẹ bạn ôm con về nhà ngoại, rồi cũng đi làm xa, ba năm về một lần, mỗi lần về mua cho bạn hai bộ quần áo và năm hộp sữa Ông Thọ, đó là quy tắc bất di bất dịch. Bạn ở với ông bà ngoại trong một xóm nhỏ, cũng thường xuyên chuyển nhà nên thực sự không nơi nào gây ấn tượng với bạn quá lâu. Sáu tuổi bạn được gửi xuống thị trấn học, sống nhờ nhà một người quen cũ của bà.
Tháng năm, lưng nắng kéo dài rồi lọt vào trong căn phòng. Bạn đang vo viên hòn đất sét, nặn một chiếc hộp vuông, cẩn thận nhét những con mối béo núc ních vào trong và phong kín lại. Ấy là quan tài mà bạn làm cho chúng, học theo câu truyện cổ, rằng ngày xưa mỗi khi cha mẹ già đi, con cái sẽ đưa họ vào sẵn huyệt mộ đã bít kín một nửa. Hằng ngày, sau lúc mang thức ăn tới, họ sẽ lấp thêm một viên gạch vào đó. Cho tới khi nào hết khoảng trống cũng là lúc người trong huyệt bó tay chờ chết.
- Nhà nó gửi tiền tháng này xuống chưa? – Người chồng lên tiếng hỏi.
Người vợ ngồi trước gương, cầm hộp phấn trang điểm trên tay, đáp:
- Gửi rồi, một triệu, đủ cho hai tháng.
Người chồng hắt chậu nước xà phòng rửa bát ra sau vườn, càu nhàu:
- Bảo với ông nó là tiền đấy chỉ đủ thuê nhà thôi, còn cả ăn uống vệ sinh thì cũng phải một triệu một tháng!
- Quen biết thì quen biết, nó ăn học ở nhà mình thì phải chịu, cả nể to bụng! – Người chồng gắt, ôm con gà chọi trong chuồng thả ra sân.
Lại lắng tai nghe cuộc trò chuyện. Ngày ấy bạn còn nhỏ, bạn chưa biết hai chữ “cả nể” có ý nghĩa thế nào. Bạn chỉ biết rằng hồi đó thịnh dùng loại tiền xu, đóng theo từng cọc một. Hằng tháng, ông bạn lại gửi xuống đây ba tới bốn cọc tiền như thế, loại năm ngàn đồng. Bạn chờ những đồng dư ra, nếu có nó, trong bát cơm của bạn sẽ có thịt.
Bạn lẩm nhẩm hát những câu hát không vần không điệu, hít hà mùi đất sét. Ấy là một thứ mùi ngòn ngọt, ngai ngái, giống mùi bãi tha ma. Hé cửa sổ nhìn ra bụi chuối phía đối diện, bạn chưa từng tới nghĩa địa, nhưng từ tiềm thức dường lờ mờ đoán định được.
Người vợ thấy phòng bạn bừa bộn, hậm hực bước vào, quăng chiếc chăn ra một bên. Bạn lùi lại, co mình vào trong góc tường, hé mắt len lén nhìn chủ nhà. Người vợ nhìn bức tường trắng đầy những vết cáu bẩn do bị đất sét quệt lên. Cô quắc mắt lườm bạn và mắng:
- Quân ăn hại, chỉ có bầy bừa là giỏi!
Bàn tay bạn siết chặt lại khiến chiếc “quan tài” trong tay nát bấy, đám mối béo núc cũng vỡ ra. Thực ra ngày trước người vợ không dữ dằn như thế… Bạn tự an ủi. Bởi mỗi lần người thân của bạn – Hoặc mẹ, hoặc ông – tới đây, cô đều đon đả tươi cười và cư xử với bạn rất dịu dàng, kể cả người chồng kia cũng vậy. Bạn là một người rất rõ ràng, đều nhớ những ai tốt với mình và mang ơn họ, (tất nhiên) và ngược lại. Bạn lí nhí xin lỗi. Cô thở dài làu nhàu thêm vài câu rồi ra khỏi nơi này.
Người vợ đi rồi, bạn lại rón rén bò ra, đẩy chiếc chăn xuống đất. Ngồi bên cửa sổ, bạn nghiêng đầu nhìn con tò vò mới cắp chú sâu xanh về tổ. Đàn kiến đen làm nhà ở góc tường, chắc trời sắp mưa nên chúng vội vàng cõng trứng di dời chỗ ở. Kiến chuyển nhà sao? Trong lòng bạn cảm thấy tiếc nuối cùng cực. Bạn lấy cây thước kẻ chặn đường của chúng, không cho chúng bỏ đi. Nhưng khi vật ấy nện xuống cũng là lúc đám kiến xấu số mất mạng, đám còn lại chạy toán loạn. Bạn càng xuống tay càng dạn bạo. Nhiều năm về sau, khi nhớ lại chuyện này, bạn cho rằng cái ác thuộc về bản chất của mình. Bạn là một con quỷ khát máu.
2
Ta tìm thấy bạn sau một khoảng thời gian chưa gặp lại, thế là bèn thiết lập một cuộc hẹn. Bạn hiện sống ở trong một căn hộ yên tĩnh, biệt lập, và – có lẽ – cả cô độc nữa. Ta gõ cửa, bạn mời ta vào nhà. Thứ đầu tiên ập vào mắt ta chính là bóng tối, bóng tối tràn ngập muôn nẻo, nhấn chìm nơi đây, giống như bị hút vào một hũ nhựa đường dẻo dính quánh đặc.
Bạn bật điện lên, ánh sáng rọi trên làn da trắng xanh và đôi mắt thâm quầng. Ta phì cười, trêu:
- Cũng chung một bệnh Đan Thiềm.
Bạn mở miệng, khẩu hình cứng ngắc, dường lâu rồi chưa đối thoại với ai, cười lại:
Ngoài trời đang mưa, sấm chớp cùng nhau xướng họa, có nhiều người hoảng sợ, riêng ta và bạn là thích thú. Trong không khí nóng bức của mùa hè mà bất chợt có được một khắc se lạnh thế này thì thực đáng quý chừng nào. Bạn rót ca cao nóng vào cốc của ta, trong đó cho rất nhiều sữa, ngọt, sánh. Rồi bạn ngồi xuống với một tách cà phê đen, loại không đường đắng ngắt, nhấp một ngụm trước khi lật giở trang sách trên tay.
Ta hỏi:
- Vẫn như cũ, viết cho một số tạp chí để sống qua ngày và hoàn thành cuốn tiểu thuyết của riêng mình. – Bạn nhấn mạnh hai chữ “riêng mình”.
- Lại đào bới. – Ta bật cười nâng cốc làm động tác cạn chén.
Bạn cũng mỉm cười, chạm tách cà phê vào cốc ca cao, động tác hơi mạnh, vẻ như bạn hơi kích động khiến vài giọt nơi bạn chan hòa vào giọt nơi ta. Sét đánh đùng đoàng ngoài kia, tiếng gào thét của mưa xé rách bầu trời. Bạn hờ hững nhìn ô cửa sổ nhỏ luôn luôn đóng kín. Ta quan sát xung quanh, tất cả chỉ có một màu nâu và xám, thảng hoặc chỉ có vài tờ giấy nhớ mỏng manh dán trên tường là có đủ màu sắc khiến không gian bớt ảm đạm. Phòng bạn sực mùi cà phê và mùi thuốc bắc. Ta nhìn cốc thủy tinh đã két vành nâu không thể cọ rửa sạch, hỏi:
- Thi thoảng vẫn đau đầu, vậy là lại dùng thuốc, đỡ thì bỏ. – Bạn lật trang sách, vừa đọc vừa nói với giọng bình thản.
Ta thở dài:
Bạn chăm chăm nhìn ta, bảo:
- Ra ngoài thì sẽ phải uống rượu.
- Con người nhòe nhoẹt lắm, uống vào mới thấy rõ được. – Bạn nhướng mày.
Ta nói:
- Thời đại này thật nhàm chán, tôi chỉ ước gì mình được sinh ra ở thời trước, rốt ráo hơn, cuồng nhiệt hơn.
- Tình trạng thừa mứa. – Bạn cười khì, ngả lưng ra ghế. – “Ai ai cũng là người khác.”
- Vẫn đọc Thiệp à? – Ta lại hỏi.
- Không nhiều nhà văn được như Thiệp.
Bạn đứng dậy, kéo rèm cửa sổ lại, bật điều hòa lên. Không khí thêm lạnh, bạn khoác một chiếc khăn voan mỏng, kết hợp với bộ trang phục cổ cách điệu do nhóm phục hồi phong khí cổ mới phất gần đây may ra, ta tưởng bạn như bước ra khỏi mây khói thời Trịnh – Nguyễn.
Ta hơi ngẩng đầu để nhìn bạn cho rõ hơn. Bạn bật cười hỏi ánh mắt của ta có ý gì. Ta đáp rằng dù quen biết bạn bao nhiều năm cũng vẫn thấy bạn kỳ quặc như vậy, dường như bạn sinh ra không phải dành cho thế giới này, ông trời đã nợ bạn quá nhiều rồi. Bạn lại bảo trời không nợ bạn, là nghiệp quả do bạn tự tạo ra, ít nhất bây giờ, khi phơi bày mọi thứ trên trang giấy, bạn đã có thể thanh toán từng món nợ.
Bạn bảo nơi đây rất thoải mái, chỉ cần là một nơi yên tĩnh, không cần phải ra ngoài quá nhiều, không cần ai để ý tới mình. Bạn có thể thức qua đêm để viết, sau đó ngủ tới trưa và thức dậy với đôi mắt thâm quầng mà không ai kêu ca phàn nàn gì cả. Bạn có thể nằm thoải mái trên chiếc giường của mình, bò nhoài trên sàn gỗ, chứ không cần phải khép nép trốn tránh vào một góc nữa. Bạn chỉ cần có vậy, tự do, và tự do. Bạn mệt mỏi với cuộc sống gò mình trước đây, luôn luôn cảnh giác và chưa thôi cảnh giác. Ta bảo bạn bị mắc bệnh tâm lí. Bạn ôm cốc cà phê vào lòng, cười nhợt nhạt:
- Có lẽ thế, tôi là một con bệnh, một kẻ tạo phản, từ khi sinh ra ai cũng đã nhìn thấy dòng máu tạo phản này nên họ buộc phải trói nó lại.
3
Bạn còn nhớ rất rõ những tiếng trống trường, tiếng nào tiếng nấy đanh và khô gọn, ác cằn giống cái nóng mùa hè bây giờ. Mỗi khi lớp học tan, toàn bộ khu vực này trở nên hỗn loạn như gặp phải trận khủng bố nào đó, ngoài sân người nêm kín người, tiếng bố mẹ gọi tìm con cái cứ thế vang lên. Bạn gục đầu trên bàn, chờ cho mọi người đi hết, chờ cho tất cả im ắng thì mới rời khỏi lớp học.
Cổng trường đã được bảo vệ khóa lại. Nhưng không sao, bởi ngay phía sân sau, nơi trồng hai hàng xoan rợp bóng, và bên cạnh nhà vệ sinh có một cái lỗ nhỏ vừa cho bạn chui lọt. Không rõ là ai đã đào phá chỗ này, bạn cũng chẳng quan tâm.
Bạn còn nhớ rất rõ mùi cống, mùi nước tiểu, mùi xú uế của rác và xác động vật. Bạn tưởng tượng trên cây xoan có con quỷ đương ngồi vắt vẻo, hoảng sợ chui tuột qua cái hốc ấy, chạy đi. Ngoài kia là đường lớn, chỉ cần rẽ phải là về tới nhà trọ. Bạn phủi phủi lòng bàn tay bám đầy đất đỏ, chật vật đứng lên, chạy như bay. Nắng xối tràn trên đỉnh đầu khiến óc bạn dức buốt cả lên, nhưng bạn cũng mặc, bạn sợ con quỷ kia sẽ tóm được mình. Phải trốn đi, phải trốn vào nơi nào để nó không tìm thấy được. Thế là bạn ruổi một mạch về phòng và rúc vào tủ quần áo.
Những ngày khó khăn khi sinh sống tại một nơi ở khác chỉ làm khó bạn trong một, hai tháng đầu. Sau này mọi chuyện dường như dễ dàng hơn, bạn đã học được cách im lặng, và nói sao để gia chủ cảm thấy thoải mái nhất. Nhà hàng xóm có một đứa bé gái độ năm, sáu tuổi, bạn không nhớ rõ lắm.
Đứa bé ấy tên Phương, nhỏ nhắn, tóc hơi loăn xoăn và có cái miệng chúm chím. Đứa bé ấy có lẽ là người bạn duy nhất trong suốt thời thơ ấu của bạn. Bố nó làm thợ mộc, còn mẹ làm y tá, thường xuyên không về nhà do bệnh viện thiếu người. Bạn ngưỡng mộ hình mẫu gia đình như vậy. Bố đứa bé hình như không tỏ ra ác cảm, để cho bạn tới chơi với con gái mình và hình như rất quý bạn.
Tháng tháng, hễ có tiền lẻ, bạn sẽ mua cho Phương một nắm kẹo cứng. Nó cũng không ngần ngại mà tỏ ra thân thiết. Trong thâm tâm bạn luôn sợ hãi, bạn sợ nó sẽ bỏ đi mất như đám kiến kia. Thế là nếu như không có tiền lẻ, bạn cảm thấy khổ sở vô cùng.
Trận đòn đầu tiên mà bạn chịu là vào ngày mùng ba tháng tư (Bạn còn nhớ rất rõ vì hôm ấy đã được chép vào nhật ký) người vợ bị mất chiếc đồng hồ đeo tay, cô túm tóc bạn ra và dúi xuống đất:
- Mày bán đồng hồ của tao đi rồi phải không?
Kỳ lạ ở chỗ, bạn vẫn im lặng, mắt trừng trừng nhìn cô. Một cái tát như trời giáng khiến bạn hoa mắt và trên má bạn nở xòe một đóa hoa đỏ thẫm như máu. Bạn vẫn không khóc, không thanh minh, chỉ cắn răng chịu đựng. Có lẽ ngay từ đầu người vợ đã nhận ra sự ương ngạnh của bạn, và điều này làm cô tức tối.
Thấy bản thân lỡ tay, người vợ có vẻ hốt hoảng, bỏ đi, miệng vẫn không ngừng thóa mạ. Nghe đâu sau này người chồng tìm được vật ấy ở trên nóc tủ. Nhưng dù sao cũng đã không còn quan trọng nữa rồi.
Bạn còn nhớ rất rõ một đêm mùa đông, người chồng bị tai nạn phải nhập viện, vì vậy người vợ cũng phải túc trực ngay bên. Để lại bạn ở trong căn nhà lớn này với một con chó, hai con gà, một đàn kiến, một tổ tò vò. Thời tiết rất lạnh và bạn sợ, bạn sợ con quỷ trên cây xoan có thể nhảy bổ ra bất cứ lúc nào. Rồi bạn khóc, hốt nhiên bạn lại khóc, bạn ý thức được từ “một mình” là như thế nào. Bạn gào khản cả cổ, thậm chí còn đánh thức một vài nhà kế sát dậy. Đèn điện bật sáng, tiếng chửi thề cứ thế đập vào tai bạn. Nhưng một khi đã rơi nước mắt thì làm sao ngừng lại được đây?
Có tiếng đập cửa, bạn co mình thút thít. Giọng người đàn ông vang lên, đó là bố của đứa trẻ nhà hàng xóm. Bạn từng bảo bạn là người phân định rạch ròi ân oán, nên rất tin tưởng yêu quý ông ta. Tiếng ông khẽ khàng khuyên vỗ, bạn chần chừ mở cửa ra. Nụ cười quái quỷ vạch trên gương mặt đầy những nốt sẹo rỗ ấy hằn sâu vào ký ức của bạn. Bóng người đàn ông cứ kéo dài, kéo dài mãi, phủ lên người bạn. Và khi cơ thể bạn bị quăng vào góc tường, bạn đã không còn nhớ những gì xảy ra tiếp theo nữa.
Trên trần nhà, con thạch sùng nhìn bạn, hình như đang cười nhạo, lưỡi nó đánh “tách” – kéo một con muỗi xấu số vào miệng và bỏ đi.
***
- Cao Hành Kiện từng nói thế này: “Tuổi thơ xa xôi, như mù như khói, chỉ nổi lên trong ký ức nhiều điểm sáng…” – Bạn kể xong và nhoẻn miệng cười.
Ta hỏi rằng bạn có còn đau không? Bạn lắc đầu, bảo đó không phải cuộc đời của bạn, chỉ là kiếp trước. Bạn mong thời thơ ấu bị chôn vùi hoàn toàn, không muốn bới móc nó lên nữa. Ta nói:
- Chẳng phải đã bới móc lên rồi đó sao? Sau này có gặp lại được không… Bố cô ấy.
Bạn gật đầu, khuấy cà phê, cà phê đã nguội, bạn đứng dậy đổ đi rồi pha tách mới:
- Đóng sẹo ngay khi vừa bị thương, nên không gì có thể làm nó bật máu nữa.
Lại một nụ cười chua chát, bạn bảo tay bạn giờ vấy chàm, phải đào lộn lên. Bạn không còn vọng tưởng cứu rỗi nhân loại, bạn chỉ tự cứu mình. Sự xuất hiện của cơn mưa hôm nay, sự xuất hiện của ta đã khiến cơn ác mộng ấy trở lại. Bạn đang tìm phương thức biểu đạt lạnh lùng nhất, không xen tình cảm của mình vào đó, chỉ ghi chép lại. Rồi bạn đưa cho ta một xấp giấy. Ta hỏi:
- Lời thú tội. – Bạn mỉm cười – Cho một tuổi thơ không sạch sẽ.
- Đừng nói nữa. – Ta ôm đầu.
- Tôi mệt rồi, phải kết thúc đi thôi. Sao cô mãi không cho tôi chết?
- Bỏ cái thứ triết lý vụn đó đi. – Ta gắt.
Bạn cười sằng sặc, tiếng cười ngày một lớn dần, căn phòng nghiêng ngả. Trời đất quay cuồng như muốn đổ sụp. Ta bỗng nhớ về quãng thời gian rất xa rồi, ngày bắt đầu đặt chân vào căn nhà toàn những con người xa lạ đó. Từ những bước tính toán đầu tiên của tạo hóa, thảy đã phải gánh lời nguyền rủa ác nghiệt.
Bạn là ta, ta là bạn. Phải không? Không phải! Ta bảo bạn đừng cười nữa. Nhưng bạn không nghe lời. Bạn nói bạn đã kể hết rồi, đã xuất hiện sau bao năm bị ta chôn vùi, việc đã hoàn thành, giờ thì nên tự kết liễu. Dứt lời, bạn đứng dậy và bước về phía ta. Khi đôi bên gặp nhau, bạn và ta lập tức chan hòa.
Ta thẫn thờ nhìn quanh căn phòng màu xám, cầm xấp bản thảo lên và đi vào trong bếp. Một mồi lửa, tất cả đều tan thành mây khói – Quá khứ của ta, ký ức của bạn. Ta gạt tro tàn vào sọt rác rồi bước ra khỏi đây. Trong nháy mắt, mọi thứ đều đã biến mất. Ngoài đường, xe cộ qua lại tấp nập, ánh nắng phủ dài làm nhoáng lên muôn vàn màu sắc. Thanh toán xong rồi… Ta thở phào một hơi nhẹ nhõm, chợt cảm thấy mọi việc được phơi bày cũng là một điều tốt. Sau cơn mưa, cầu vồng kéo một đường cung dài khoe ra bảy sắc chan hòa giữa vòm không xanh vời vợi./
Đà Giang – 14/6/2016